Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
ESKY ĐÃ DỌN SANG NHÀ MỚI TẠI ĐỊA CHỈ WWW.ESKY.TK , TRANG ESKY.FREEFORUM.ME.UK NAY THÀNH VIỆN BẢO TÀNG, TRÂN TRỌNG KÍNH BÁO

    Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói

    Peterpan
    Peterpan
    Esky express
    Esky  express


    Nam
    Tổng số bài gửi : 492
    Age : 37
    Đến từ : Neverland - Xứ sở của những đứa trẻ không bao giờ lớn
    Tâm Trạng : Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói Sleepy
    Tầm quan trọng : 4
    Điểm tích cực : 6057
    Registration date : 12/10/2008

    Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói Empty Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói

    Bài gửi by Peterpan Tue Jun 30, 2009 5:58 pm

    Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói 3674351671_5c49c1461b

    Who You Are Speaks Louder than Anything You Can Say

    Bạn là ai có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói

    By Lee Ryan Miller
    Translated and annotated by Lê Kim, B.A.
    A version of this story appears in Lee Ryan Miller's book, Teaching Amidst the Neon Palm Trees.

    I teach economics at UNLV1 three times per week. Last Monday, at the beginning of class, I cheerfully asked my students how their weekend had been. One young man said that his weekend had not been so good. He had his wisdom teeth removed. The young man then proceeded to ask me why I always seemed to be so cheerful.
    His question reminded me of something I'd read somewhere before: "Every morning when you get up, you have a choice about how you want to approach life that day," I said. "I choose to be cheerful."
    "Let me give you an example," I continued, addressing all sixty students in the class. "In addition to teaching here at UNLV, I also teach out at the community college in Henderson, 17 miles down the freeway2 from where I live. One day a few weeks ago I drove those 17 miles to Henderson. I
    exited the freeway and turned onto College Drive. I only had to drive another quarter mile down the road to the college. But just then my car died. I tried to start it again, but the engine wouldn't turn over. So I put my flashers on, grabbed my books, and marched down the road to the college.
    "As soon as I got there I called AAA3 and arranged for a tow truck4 to meet me at my car after class. The secretary in the Provost's office asked me what has happened. `This is my lucky day,' I replied, smiling.
    "`Your car breaks down and today is your lucky day?' She was puzzled. `What do you mean?'
    "`I live 17 miles from here.' I replied. `My car could have broken down anywhere along the freeway. It didn't. Instead, it
    broke down in the perfect place: off the freeway, within walking distance of here. I'm still able to teach my class, and I've been able to arrange for the tow truck to meet me after class. If my car was meant to break down today, it couldn't have been arranged in a more convenient fashion.'
    The secretary's eyes opened wide, and then she smiled. I smiled back and headed for class." So ended my story.
    I scanned the sixty faces in my economics class at UNLV. Despite the early hour, no one seemed to be asleep. Somehow, my story had touched them. Or maybe it wasn't the story at all. In fact, it had all started with a student's observation that I was cheerful.
    Deepak Chopra5 has quoted an Indian wise man as saying, "WHO you are speaks louder to me than anything you can say." I suppose it must be so.

    Tôi dạy môn kinh tế học ở Trường Đại học Nevada mỗi tuần 3 lần. Thứ hai tuần trước, khi bắt đầu lớp học, tôi đã vui vẻ hỏi thăm các sinh viên của tôi về kỳ nghỉ cuối tuần của họ ra sao. Một bạn trẻ đã nói là kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua của anh ta đã không được tốt đẹp lắm. Anh ta đã phải nhờ người nhổ cái răng khôn của anh ta. Kế đến, anh bạn trẻ này tiếp tục hỏi tôi tại sao tôi lúc nào cũng vui vẻ thế.
    Câu hỏi của anh ta làm tôi nhớ đến điều mà tôi đã đọc được ở đâu đó trước đây. Tôi nói: "Mỗi sáng khi bạn thức dậy, bạn có một sự lựa chọn về cách bạn muốn bắt đầu cuộc sống của ngày hôm đó. Tôi chọn cách sống tươi cười vui vẻ."
    Tôi tiếp tục, nói với tất cả 60 sinh viên trong lớp, "Hãy để tôi cho các bạn một ví dụ. Ngoài việc dạy học ở đây, ở Trường Đại học Nevada này, tôi còn dạy ở Trường Đại học Cộng đồng ở Henderson, cách nơi tôi sống 17 dặm xuôi theo xa lộ. Một hôm nọ, cách nay vài tuần, tôi đã lái
    xe trên đoạn đường 17 dặm đó đến Henderson để đi dạy. Tôi đã ra khỏi xa lộ và quẹo vào đường College Drive. Tôi chỉ còn phải lái 1/4 dặm nữa theo con đường này thì đến trường đại học cộng đồng. Nhưng ngay đúng lúc đó chiếc xe hơi của tôi chết máy. Tôi đã cố khởi động lại chiếc xe, nhưng máy không nổ. Vì vậy tôi đã bật đèn chớp nháy báo hiệu có sự cố, rồi chụp lấy các cuốn sách và đi bộ theo con đường tới trường đại học cộng đồng.
    "Ngay khi vừa tới trường, tôi đã gọi điện thoại cho hãng bảo hiểm AAA1 và thu xếp với họ để họ cho một chiếc xe tải kéo đến gặp tôi tại chỗ chiếc xe của tôi chết máy sau khi tôi kết thúc lớp học. Cô thư ký ở Phòng Giáo vụ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra vậy. Tôi đã mỉm cười trả lời: "Hôm nay là một ngày may mắn đối với tôi."
    Cô ấy cảm thấy khó hiểu và hỏi: "Xe của ông bị hỏng và hôm nay là ngày may mắn của ông ư? Ý ông muốn nói gì?"
    Tôi trả lời: "Tôi ở cách đây 17 dặm. Xe của tôi có thể bị hỏng máy ở đâu đó trên xa lộ tôi đi dạy mỗi ngày. Nhưng nó đã không hỏng máy ở đó.
    Thay vào đó, nó đã hỏng máy ở một nơi tuyệt vời: ngoài xa lộ, cách đây một đoạn đi bộ. Tôi vẫn có thể lên lớp, và tôi có thể thu xếp để có được một chiếc xe tải kéo đến gặp tôi sau khi tôi giảng bài xong. Nếu xe của tôi bị hỏng máy ở đâu đó hôm nay thì nó không thể được thu xếp một cách thuận lợi hơn."
    Đôi mắt của cô thư ký mở to, và rồi cô ấy mỉm cười. Tôi đã mỉm cười đáp lại và đi thẳng đến lớp học. Câu chuyện của tôi đã kết thúc như vậy.
    Tôi lướt nhìn 60 gương mặt trong lớp kinh tế học của tôi tại Trường Đại học Nevada. Mặc dù trời còn sớm nhưng dường như không có ai buồn ngủ. Dù sao đi nữa thì câu chuyện của tôi cũng đã làm cho các em cảm động. Hay có lẽ nó cũng chẳng phải là câu chuyện. Thực ra, mọi chuyện đều bắt đầu bằng nhận xét của một em sinh viên nói là tôi lúc nào cũng vui vẻ.
    Bác sĩ Deepak Chopra đã trích lời của một nhà thông thái Ấn Độ: "Bạn là AI có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì bạn có thể nói." Tôi nghĩ câu nói đó đúng.

      Hôm nay: Wed May 15, 2024 6:18 am