Kirakira được xuất bản tại Việt Nam năm 2005, Pan rất vinh dự được bắt đầu tủ sách với quyển sách ý nghĩa này dành cho các bạn, Kirakira tiếng Nhật nghĩa là lấp lánh lấp lánh với một lời nhắn gửi với tất cả các bạn "Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai"
Và sau đây là bài cảm nhận từ Blog của bạn Gabri, nguồn: Blog Gabri
Kira-lấp lánh.Đó là cách mà Lynn,người chị của Katie Takeshima,nhìn và suy ngẫm về mọi vật.Bầu trời rất kira-kira bởi màu xanh thăm thẳm và trong suốt.Mặt biển kira-kira cũng vì điều đó.Và mắt của con người ta cũng vậy.Khi Katie và gia đình chuyển từ Iowa đến Georgia sinh sống,Lynn chính là người giải thích cho cô hiểu vì sao nhiều người chặn chị em cô lại trên đường để nhìn chằm chằm vào hai đứa.Và cũng chính Lynn,với cái nhìn đặc biệt của cô về thế giới,đã dạy cho Katie biết mơ mộng về ngày mai.Thế nhưng khi Lynn mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và cả gia đình lâm vào cảnh khốn cùng,Katie đã trở thành người nhắc nhở các thành viên trong gia đình rằng luôn luôn có một cái gì thật lấp lánh-kira-kira-ở ngày mai………….Một cuốn sách tràn ngập tình yêu và hi vọng.
------->đây là lời giới thiệu,nghe cũng bình thường,như rất nhiều câu chuyện khác,vậy muh mình vẫn quyết định mua khi đọc xong.....đó thật sự là 1 điều may mắn ^^
Đây là một kỷ niệm đặc biệt về chị tôi,chị Lynn.Một ngày nọ ở Iowa gió thổi rất mạnh,gió thổi tới thổi lui,thổi xuôi thổi ngược.Hầu như tôi chẳng nhìn thấy đường bởi vì tóc của tôi bay đầy trước mặt.Một vài cây bắp gần như bị thổi nằm bẹp xuống.Lynn và tôi leo lên một cái thang và trèo lên đỉnh nóc nhà cùng hai hộp khăn giấy.chị biểu thả đống khăn giấy ra từng tờ một và để gió thổi nó bay đi.Trong một vài phút hàng trăm mảnh khăn giấy bay lượn bên trên cánh đồng bắp.Tôi vén tóc ra khỏi mặt mình để nhìn theo.Những mảnh khăn giấy đó trông giống những con bướm khổng lồ.
Sau đó chúng tôi bị la,và tiền tiêu vặt của cả hai đứa bị cúp bớt để trả giá cho đống khăn giấy.Chúng tôi phải đi lượm lại từng tấm khăn một.Nhưng nó cũng xứng đáng để được ngắm những con bướm bay lượn bên trên cánh đồng bắp.
Lynn có thể dùng một vật dụng hàng ngày đơn giản,thông thường như một hộp khăn giấy và dùng nó để chỉ ra thế giới diệu kỳ tới chừng nào.Chị có thể chứng minh điều này bằng nhiều cách khác nhau,với khăn giấy hay bong bóng xà phòng hay có lẽ cả với một ngọn cỏ.Đây là ý nghĩa chính trong cuộc đời chị tôi.
------->đây là đọan Katie viết về chị mình,ko lâu sau khi Lynn chết vì bện thiếu máu............đôi khi những cảm xúc làm nên điều kỳ diệu,những đọan thấm đẫm tình yêu thương.Thật sự mình rất xúc động khi đọc những dòng chữ này,bởi nó gợi nhớ rất nhiều thứ....đặc biệt là nó giống với 1 cô bạn của mình một cách kỳ lạ......Hì,chỉ muốn nói với bạn í 1 câu(cả với chính mình nữa):những khi tuyệt vọng và buồn bã hãy thử nhìn cuộc sống bằng góc nhìn đó....mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.......
Chúng tôi lái xe tới bang California vào cuối tháng.Khi tới nơi,ngày 31 tháng mười hai,ngòai trời hai mươi chín độ rưỡi,những cơn gió ở Santa Ana quất vào mấy bức tường ọp ẹp của khách sạn chúng tôi ở.Một con dế kêu rích rích trong phòng tắm cả buổi tối.Ban ngày lũ quạ cứ kêu quang quác mỗi khi chúng tôi bước lên xe.Lunn luôn luôn nghĩ rằng dế và ngay cả quạ đều là điềm may mắn.Đôi lúc tôi tưởng như mình nghe thấy tiếng của Lynn rất rõ.Mấy con dế kêu “Rích!Rích” nhưng tôi nghe là “Kira-kira!”.Lũ quạ kêu “Quạ!Quạ!”,nhưng tôi lại nghe “Kira-kira!”.Tiếng gió thổi “Vù!Vù!” nhưng tôi vẫn nghe là “Kira-kira!”.Lynn đã dạy cho tôi nhìn thế giới theo cách đó,coi nó như một nơi đầy ánh sáng,như một nơi mà tiếng kêu của dế hay quạ và tiếng gió thổi là những việc bình thường xảy ra hằng ngày nhưng đồng thời cũng là những điều kỳ diệu….
-------->Những câu trong đọan kết của một câu chuyện giản dị và trong trẻo...1 câu chuyện có thể làm ta mỉm cười,làm ta òa khóc và.....làm ta thay đổi.............
Được sửa bởi Admin ngày Wed Oct 15, 2008 9:07 am; sửa lần 1.