Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
ESKY ĐÃ DỌN SANG NHÀ MỚI TẠI ĐỊA CHỈ WWW.ESKY.TK , TRANG ESKY.FREEFORUM.ME.UK NAY THÀNH VIỆN BẢO TÀNG, TRÂN TRỌNG KÍNH BÁO

5 posters

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Admin
    Admin
    ESKY GROUP
    ESKY GROUP


    Nam
    Tổng số bài gửi : 32
    Age : 36
    Tầm quan trọng : 3
    Điểm tích cực : 5713
    Registration date : 12/10/2008

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by Admin Tue Oct 14, 2008 9:50 pm

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Kirakira

    Kirakira được xuất bản tại Việt Nam năm 2005, Pan rất vinh dự được bắt đầu tủ sách với quyển sách ý nghĩa này dành cho các bạn, Kirakira tiếng Nhật nghĩa là lấp lánh lấp lánh với một lời nhắn gửi với tất cả các bạn "Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai"
    Và sau đây là bài cảm nhận từ Blog của bạn Gabri, nguồn: Blog Gabri


    Kira-lấp lánh.Đó là cách mà Lynn,người chị của Katie Takeshima,nhìn và suy ngẫm về mọi vật.Bầu trời rất kira-kira bởi màu xanh thăm thẳm và trong suốt.Mặt biển kira-kira cũng vì điều đó.Và mắt của con người ta cũng vậy.Khi Katie và gia đình chuyển từ Iowa đến Georgia sinh sống,Lynn chính là người giải thích cho cô hiểu vì sao nhiều người chặn chị em cô lại trên đường để nhìn chằm chằm vào hai đứa.Và cũng chính Lynn,với cái nhìn đặc biệt của cô về thế giới,đã dạy cho Katie biết mơ mộng về ngày mai.Thế nhưng khi Lynn mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và cả gia đình lâm vào cảnh khốn cùng,Katie đã trở thành người nhắc nhở các thành viên trong gia đình rằng luôn luôn có một cái gì thật lấp lánh-kira-kira-ở ngày mai………….Một cuốn sách tràn ngập tình yêu và hi vọng.
    ------->đây là lời giới thiệu,nghe cũng bình thường,như rất nhiều câu chuyện khác,vậy muh mình vẫn quyết định mua khi đọc xong.....đó thật sự là 1 điều may mắn ^^


    Đây là một kỷ niệm đặc biệt về chị tôi,chị Lynn.Một ngày nọ ở Iowa gió thổi rất mạnh,gió thổi tới thổi lui,thổi xuôi thổi ngược.Hầu như tôi chẳng nhìn thấy đường bởi vì tóc của tôi bay đầy trước mặt.Một vài cây bắp gần như bị thổi nằm bẹp xuống.Lynn và tôi leo lên một cái thang và trèo lên đỉnh nóc nhà cùng hai hộp khăn giấy.chị biểu thả đống khăn giấy ra từng tờ một và để gió thổi nó bay đi.Trong một vài phút hàng trăm mảnh khăn giấy bay lượn bên trên cánh đồng bắp.Tôi vén tóc ra khỏi mặt mình để nhìn theo.Những mảnh khăn giấy đó trông giống những con bướm khổng lồ.
    Sau đó chúng tôi bị la,và tiền tiêu vặt của cả hai đứa bị cúp bớt để trả giá cho đống khăn giấy.Chúng tôi phải đi lượm lại từng tấm khăn một.Nhưng nó cũng xứng đáng để được ngắm những con bướm bay lượn bên trên cánh đồng bắp.
    Lynn có thể dùng một vật dụng hàng ngày đơn giản,thông thường như một hộp khăn giấy và dùng nó để chỉ ra thế giới diệu kỳ tới chừng nào.Chị có thể chứng minh điều này bằng nhiều cách khác nhau,với khăn giấy hay bong bóng xà phòng hay có lẽ cả với một ngọn cỏ.Đây là ý nghĩa chính trong cuộc đời chị tôi.
    ------->đây là đọan Katie viết về chị mình,ko lâu sau khi Lynn chết vì bện thiếu máu............đôi khi những cảm xúc làm nên điều kỳ diệu,những đọan thấm đẫm tình yêu thương.Thật sự mình rất xúc động khi đọc những dòng chữ này,bởi nó gợi nhớ rất nhiều thứ....đặc biệt là nó giống với 1 cô bạn của mình một cách kỳ lạ......Hì,chỉ muốn nói với bạn í 1 câu(cả với chính mình nữa):những khi tuyệt vọng và buồn bã hãy thử nhìn cuộc sống bằng góc nhìn đó....mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.......


    Chúng tôi lái xe tới bang California vào cuối tháng.Khi tới nơi,ngày 31 tháng mười hai,ngòai trời hai mươi chín độ rưỡi,những cơn gió ở Santa Ana quất vào mấy bức tường ọp ẹp của khách sạn chúng tôi ở.Một con dế kêu rích rích trong phòng tắm cả buổi tối.Ban ngày lũ quạ cứ kêu quang quác mỗi khi chúng tôi bước lên xe.Lunn luôn luôn nghĩ rằng dế và ngay cả quạ đều là điềm may mắn.Đôi lúc tôi tưởng như mình nghe thấy tiếng của Lynn rất rõ.Mấy con dế kêu “Rích!Rích” nhưng tôi nghe là “Kira-kira!”.Lũ quạ kêu “Quạ!Quạ!”,nhưng tôi lại nghe “Kira-kira!”.Tiếng gió thổi “Vù!Vù!” nhưng tôi vẫn nghe là “Kira-kira!”.Lynn đã dạy cho tôi nhìn thế giới theo cách đó,coi nó như một nơi đầy ánh sáng,như một nơi mà tiếng kêu của dế hay quạ và tiếng gió thổi là những việc bình thường xảy ra hằng ngày nhưng đồng thời cũng là những điều kỳ diệu….
    -------->Những câu trong đọan kết của một câu chuyện giản dị và trong trẻo...1 câu chuyện có thể làm ta mỉm cười,làm ta òa khóc và.....làm ta thay đổi.............


    Được sửa bởi Admin ngày Wed Oct 15, 2008 9:07 am; sửa lần 1.
    green-city
    green-city
    ESKY CEO
    ESKY CEO


    Nam
    Tổng số bài gửi : 75
    Age : 36
    Đến từ : Hai Phong city
    Tâm Trạng : Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Inlovek
    Tầm quan trọng : 0
    Điểm tích cực : 5693
    Registration date : 13/10/2008

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Re: Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by green-city Tue Oct 14, 2008 10:47 pm

    tóm tắt lại truyện Kira kira hộ Vũ nè ^^ Ai không có time thì đọc cái này nha, ai có thì downl truyện ề đọc nha Mọi người đọc và ủng hộ nha 🇳🇴 🇳🇴 🇳🇴 🇳🇴
    KIRA - KIRA
    CYNTHIA KADOHATA
    LƯU ANH dịch

    “Kira-Kira”.

    Bất kể vật gì, cũng được chị em Lynn – Katie kêu bằng Kira-Kira, thậm chí ngay cả khăn giấy cũng mang cái tên “sáng lấp lánh” đó.

    Tôi tình cờ thấy quyển sách “Kira-Kira” trong nhà sách, nhưng không mua, thay vào đó, lựa 1 cuốn hợp túi hơn, đó là “Vĩnh biệt Tugumi”, trong lòng có chút tiếc nuối. Sau khi xem “Vĩnh biệt Tugumi”, thì tôi bỗng khát khao đọc được “Kira-Kira”, không cùng tác giả, nhưng tôi bỗng thích đọc thể loại như thế.

    Chẳng giống tôi chút nào, người mà chỉ chúi đầu vào những tác phẩm cổ điển (cái này hơi xạo, ít đọc nhưng ít ra cũng thích hơn là tiểu thuyết lãng mạn), truyện trinh thám hay hình sự. Lời dẫn truyện của “Kira-Kira” cũng như “Vĩnh biệt Tugumi” không hấp dẫn đối với tôi. Vì tôi thấy nó nhàm và chán ngắt. Nhưng cuốn truyện thì không như vậy.

    Hãy tạm để yên “Vĩnh biệt Tugumi” một bên, có dịp ta sẽ lại bàn về nó. Nói về “Kira-Kira”, tôi cám ơn một người bạn đã cho tôi mượn cuốn truyện này, rất hay, rất cám ơn bạn.

    Nội dung tóm tắt 1 câu truyện về gia đình nhập cư người Nhật từ Iowa đến Georgia, một gia đình bình thường với 2 cô bé Lynn và Katie. Lynn là chị của Katie, 2 chị em rất thương yêu nhau. Khó mà nói tôi thích nhân vật nào hơn, vì tình cảm của cả 2 thật sự rung động tôi.

    Lynn – người chị thương em hết mực. Lynn luôn dạy em những điều mà cô cho là tốt nhất, dù rằng trong trí óc trẻ thơ bấy giờ chẳng hiểu được bao nhiêu thứ. Chính Lynn đã dạy cho Katie về “Kira-Kira”.

    Katie – cô em gái thần tượng chị mình biết bao, yêu thương và luôn luôn nghe lời Lynn.

    Lynn và Katie có nhiều kỷ niệm chung nhưng ký ức của mỗi người thì lại khác nhau. 1 sự cố nhỏ xảy ra, cả 2 đều nghĩ rằng người kia đã cứu mạng mình.

    Giọng văn nhẹ nhàng, pha chút dí dỏm trong suốt câu truyện đã tạo nên 1 ấn tượng không nhỏ. Không có chi tiết nào được diễn tả quá kịch liệt, nhưng xuyên suốt vấn đề, nội dung làm rung cảm người đọc. Nhẹ nhàng và trôi chảy như một dòng suối êm mình thả dần đi, nhưng khiến ta không thể rời mắt.

    Khó có thể nói rõ hơn, vì đây là truyện dài, tôi thật không nhớ rõ tất cả các chi tiết làm tôi cảm động hay có 1 suy nghĩ nào đó cho bài viết này. Nhưng tôi nhớ đến ước mơ về ngôi nhà mà Lynn và Katie cùng mơ ước, ước mơ đi dọc bờ biển Cali của Lynn. Rồi chính Lynn đã nói Katie hãy bớt ăn vặt lại và để dành tiền giúp bố mẹ.

    “Mẹ nói tôi là con bé ưa khóc, nhưng Lynn nói thật ra tôi là đứa hạnh phúc vì bản chất của tôi là hạnh phúc, cũng như bản chất của chị là thiên tài.”

    Hạnh phúc, đó là điều mà không phải ai cũng dám nhận, nhưng đó là điều mà Lynn đã tặng cho Katie, chỉ đơn giản bằng việc nói rằng “em là đứa hạnh phúc và dễ thương nhất trên đời”. Katie chưa bao giờ nghi ngờ việc Lynn là 1 thiên tài biết tất cả mọi việc. Katie hỏi những câu hỏi cắc cớ, nhưng trông chờ câu trả lời của Lynn, vì Katie nghĩ “Lynn biết tất cả”. Và Lynn đáp lại bằng những gì “biết tất cả”, rằng “nó rất thú vị”. Thế thôi, nhưng đã làm cho Katie tin rằng Lynn là 1 thiên tài.

    Tôi vẫn nhớ Katie than vãn về những bài luận, rằng khi đọc truyện xong dù hay cách mấy vẫn không thể trả lời câu hỏi. Nào là “chủ đề là gì….”. Katie luôn bị điểm C, trong khi tôi lại thấy Katie chẳng nói gì sai cả, có lẽ cần chút văn vẻ.

    Lynn có bạn, Amber, 1 con nhỏ chảnh chọe và suốt ngày tìm bạn trai. Lynn dần giống Amber, tập trang điểm. Katie buồn vì chuyện này. Lynn dần xem Katie như con nít nhiều hơn, và ít nói hay đồng tình với Katie. Và khi đi cắm trại, Lynn đã bỏ mặc Katie. Tôi bỗng cảm thấy xót, có lẽ bản thân tôi cũng quá ích kỷ để chấp nhận hành động đó. Nhưng Katie tha thứ.

    Nhưng tình cảm vẫn vậy. Chỉ khác chăng, Lynn bệnh. Thiếu máu hay bạch cầu gì đó, nhưng rõ ràng là sức khỏe Lynn yếu đi. Katie tra từ điển và cảm nhận được mối nguy rằng Lynn sắp ra đi. Katie quan tâm chăm sóc cho Lynn và cả em trai Sam.

    Từ lúc Lynn bệnh, Katie luôn cố làm cho Lynn vui, thậm chí lấy cắp lọ sơn móng tay để sơn cho Lynn. Nhưng cũng có lúc Katie mệt mỏi. Và Katie bảo rằng cô ngạc nhiên và cảm thấy tội lỗi đến mức nào khi phát hiện ra rằng, bước ra khỏi căn phòng có Lynn nằm ủ dột, Katie như được sống lại, dù rằng cô yêu chị mình. Có lẽ cô cần chút nghỉ ngơi, vì sau đó Katie đã nói có thể ở cả ngàn năm bên chị Lynn.


    “Chị muốn uống sữa.”

    “GIờ hả? Chị chắc không?”

    “Em nói cái gì, chắc không hả? Chị muốn uống sữa.”

    Tôi ngồi dậy và đi vào bếp rồi cầm trở ra 1 ly sữa. Tôi đỡ chị dậy và lượm 1 cái gối dưới sàn để chêm sau lưng cho chị. Chị nhấp 1 ngụm sữa rồi nhăn mặt. “Chị muốn đổi lại uống nước được không?”

    “Em tưởng chị đã nói là chắc rồi mà!”

    Chị nhìn như sắp khóc. “Chị nói chị khát nước!” Chị thả cái ly xuống sàn nhà. Tôi đứng yên tại chỗ 1 hồi, nhìn cái mền nhỏ của chị ướt nhẹp sữa.

    Đột nhiên tôi thấy giận chị. “Ba đã phải đi mua cái mền đó cho chị đó, chị biết không?”

    “Chị muốn uống nước.”

    Tôi đi vào nhà bếp và trở ra lại cùng với ly nước, 1 cái khăn rửa chén nhúng xà phòng và 1 cái khăn tắm. Tôi đưa nước cho chị không nói tiếng nào. Sam đang trố mắt ra nhìn tôi. Tôi lau cái mền.

    Lynn la lên: “Có xà phòng trong cái ly này!” Chị ném cái ly xuống sàn.

    Tôi nhìn cái ly trong 1 lúc, rồi tôi bắt đầu xỉ vả chị. “Chị phá hư hết mọi thứ!” Tôi la lên. “Mình mua được 1 ngôi nhà mới, nhưng chị phá hư mọi thứ hết trọi! Mẹ và ba làm việc gần chết để mua cái nhà này. Chị phá tiêu nó rồi!”

    Chị có vẻ rất đau 1 hồi, rồi chị cáu lên: “Chị muốn uống sữa.”

    Tôi đáp: “Không.”

    “Chị ghét em.”

    “Em ghét chị.”

    Sammy kêu: “Katie?”

    “Im đi!” tôi nạt nó và nó ngồi im.

    […] Lynn bắt đầu khóc, nhưng chỉ khoảng 15p. Rồi chị phát ra 1 âm thanh yếu ớt, thê thảm, như tiếng chuột kêu. Nghe như là “hiiiaaa… hiiiiaaa…”. Bởi chị không hít sâu được nữa, hơi thở của chị ngắn và cạn.”

    Đã xảy ra 1 việc như thế. Có lẽ Lynn ý thức rằng mình sắp chết, và mong muốn sự chìu chuộng từ người Lynn yêu thương nhất. Sự việc xảy ra không như ý muốn và Lynn cáu. Còn Katie chưa thể hiểu được chị và cảm thấy xót xa. Tuy thế, sau Katie không ngủ, vẫn nằm và nghĩ về Lynn như 1 sự giải tỏa, nghĩ xem điều gì có thể làm Lynn vui. Và khi nghe tiếng thở khó nhọc của Lynn, Katie đã nghĩ về sự tuyệt vọng.

    Rồi Lynn chết. Tôi gần như khóc. Tôi không hay khóc đi đọc sách hay xem phim ở 1 chi tiết cảm động nào đó, nhưng lúc Lynn chết. Tôi đau thật. Đau giùm Katie chăng? Hay vì tôi phần nào đó hiểu được sự mất mát mà Katie gánh chịu. Katie đã từng chịu nằm dưới sàn để gần Lynn hơn, vì trong phòng thì giường của Katie cách giường Lynn “cả mét lận”. Rồi Katie nghĩ đến đau buồn.

    Khi ba Katie nói “Chị con mất rồi.” Tôi đã sững sờ, nhẹ nhàng quá. Khóc? Không, nhưng tôi thấy cay cay.

    “Tôi hỏi: “Ai ở với chị lúc đó?”

    Giọng của ba lạc đi khi ông nói: “Không ai hết.”

    Điều đó khiến tôi đau nhói. Tôi ao ước giá như mình đừng đi ra ngoài. Lẽ ra tôi phải biết rõ hơn. Lẽ ra tôi phải như vậy! Tôi không tưởng tượng được là chết khiến chị cảm thấy ra sao. Tôi không biết có vấn đề gì với chị hay không khi chị chỉ có 1 mình vào ngay cái lúc qua đời. Nhưng tôi nghĩ có lẽ có gì đó.”

    “Sau đó tôi nằm trên giường và nhìn thấy con bướm đêm hạnh phúc đó, nó vẫn còn sống. Rồi tôi hiểu ra rằng mình đã trông thấy điều gì ở đôi mắt Lynn vào tối hôm qua: CHị đã ước mình là con bướm kia. Có lẽ đó là điều cuối cùng chị ao ước.”

    Và khi đi dọc bờ biển Cali, Katie như đã nghe thấy tiếng chị mình: “Kira-Kira”.

    Gấp cuốn sách lại, tiếc nuối nhiều. Tiếc cho Lynn và Katie. Tiếc cho bờ biển Cali không thể có thêm 1 người sùng biển đặt chân đến. Và tiếc cho ai không giữ được người mình yêu mến. Tiếc cho tôi đã không thể có được tình cảm của Lynn và Katie.
    tuylipden
    tuylipden
    Đại sứ Esky
    Đại sứ Esky


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 149
    Age : 36
    Đến từ : Hà Nội
    Humor : shopping&game&music
    Tâm Trạng : Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Tired
    Tầm quan trọng : 0
    Điểm tích cực : 5691
    Registration date : 13/10/2008

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Re: Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by tuylipden Fri Oct 17, 2008 9:03 am

    Vũ ah,Trọng học tiếng Nhật đó.Vũ động đúng chỗ ngứa của Trọng rùi :36:
    Peterpan
    Peterpan
    Esky express
    Esky  express


    Nam
    Tổng số bài gửi : 492
    Age : 37
    Đến từ : Neverland - Xứ sở của những đứa trẻ không bao giờ lớn
    Tâm Trạng : Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Sleepy
    Tầm quan trọng : 4
    Điểm tích cực : 6056
    Registration date : 12/10/2008

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Re: Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by Peterpan Fri Oct 17, 2008 10:29 am

    Very Happy Cảm ơn Nhung, coi như là cái duyên đó mừ Sad
    Swan
    Swan
    Thị trưởng ESKY
    Thị trưởng ESKY


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 4
    Age : 30
    Đến từ : The Restless: [如果沒有分離而悲傷]
    Tâm Trạng : Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Happy
    Tầm quan trọng : 0
    Điểm tích cực : 5411
    Registration date : 28/07/2009

    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Re: Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by Swan Tue Jul 28, 2009 10:12 pm

    Truyện này đọc rất hay...
    Kira Kira... mãi mãi lấp lánh

    Sponsored content


    Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai Empty Re: Kira kira - Luôn có một cái gì đó lấp lánh ở ngày mai

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Tue May 14, 2024 6:09 am